Con khóc người, nước mắt không rơi
Nơi đáy sâu, cồn cào thức dậy
Tình cha đâu, để con tìm mãi
Không bên mình, cha ở đâu cha ?
***
Sáng mưa về, nước mắt trở ra
Nhoè mi áo, ướt vai bé nhỏ
Vòng tay cha, dần mờ xa quá
Đi dần vào cõi nhớ, ngày mong
***
Cha đi rồi, xa khuất nhớ trong
Trái tim con, muôn triệu ánh hồng
Con đường xưa, dường như nhạt nắng
Gió lạnh vào, như thấu đêm mưa
***
Vắng cha rồi, chẳng còn người chơi
Bàn cờ đá, rêu xanh ngủ bụi
Trà vẫn xanh, khói hương dẫn vội
Hình bóng người, khắc mãi không phôi
***
Cha không còn, con đứng chơi vơi
Giữa đất trời, vọng thiên thầm với
Mong cha du cõi miền tiên giới
Hoàn nguyên thân, cảnh cũ người ơi
***
Nhớ cha già, tâm sự cháu con
Đêm chẳng ngủ, sờn vai tóc bạc
Việc chung, riêng cha luôn trọn vẹn
Một chữ tình, thương ái nhân văn
***
Nhớ cha nhiều, con khóc cha đây
Nước mắt ơi, mong người thức dậy
Dắt con thêm chặng đường muôn ấy
Để thấy hình, hiện cõi nhân gian
***
Một chiều buồn, mưa cũng khóc than
Từ trần gian, cha về cõi nhớ
Vương thời gian, đức còn sáng tỏ
Người vì đời vì nước, vì dân
***
Cha đi rồi, đi thật cha ơi !
Sao nhanh thế, bàn tay còn vội
Một cái ôm, tấm hình chung lối
Ấp ủ nhiều, khát vọng thương yêu
***
Nhớ cha nhiều, con sẽ là đây
Lời cha dặn, đôi dòng con nhớ
Vật năm nào, bên mình khăn áo
Giữ trọn tình, duyên bến trần gian
***
Cha đi rồi, xa khắp muôn nơi
Con xin bái, đoạn đường về cuối
Vạn tâm nhang, đất phù sa đợi
Đỡ cha vào, đất mẹ bình an
***
Vắng cha rồi, con nguyện xe mây
Dẫn cha nhé, cõi miền cực lạc
Kiếp nhân gian, bốn mùa hiu quạnh
Nhớ mãi người, dạy thủa làm cha
***
Tiễn cha già, lòng con khóc thương
Sợi tóc trắng, trán còn suy nghĩ
Chặng sau cùng, cha đã từng nghĩ
Tất cả rồi, duyên sẽ gặp nhau
***
Khóc nhớ người, con nguyện mãi tên
Rung lên khẽ, chuông hồi thần sắc
Cha yêu thương, thăng hồi cõi nhớ
Một kiếp người, duyên phận thư thiên.
* Huyền Âm Quán, Đại mỗ, Nam Từ liêm, Hà Nội. Ngày 20/7/2024.