Ta nguyền rủa người, cõi nhân sinh
Cả muôn kiếp, luân hồi không đến
Bệnh tật tàn, cháu con cùng gánh
Phản, hại người trùng tội tru sinh
***
Ta nguyền người, không thấy trời xanh
Chốn lao ngục, âm u minh giới
Truy hồn về hiện thân niên kiếp
Trẫm hồn vào, muôn ngục địa âm
***
Ta rủa người, thân lạnh đêm căm
Nghiệp gây ra, bệnh về hết thuốc
Xếp gạch vàng, nấm mồ hết kiếp
Địa phủ còn, xích xử hồn tiêu
***
Ta nguyện bằng, vạn phép tiên siêu
Trảm ngươi hết, mưu gian lừa lọc
Kiếp cháu con tru di vạn tộc
Không bao giờ, cho phép đầu sinh
***
Ta nguyền người, thân rã tan nhanh
Làm ô uế, trần gian nhỏ bé
Hồn đâu xứng, ghi tên vách đá
Bệnh do người, tạo nghiệp gây ra
***
Ta bắt người, trả những năm qua
Trả lại những tiếng cười vô vọng
Những sắc màu, đáng ra dâng tặng
Cuộc sống đời, nguội lạnh buông trôi
***
Ta đòi người, những nợ vay chơi
Thọ mạng đó, phép nào cãi lại
Thiên thư ghi, cõi trời vời vợi
Nợ nghiệp trần, lăn bể trầm luân
***
Ta bắt hồn, trói cả thần ngươi
Xuyên cõi giới, nhốt vào ngục địa
Triệu vạn năm, mãi không về được
Hồn tiệm tàn, không vết, không sinh
***
Ta lệnh này, nguyện hồn ngươi tan
Biệt Trần gian, U minh trùng lớp
Rời xác thân, đi đi phải gấp
Không cho hồn, lưu nhớ nhân gian
***
Ta nguyền ngươi, con cháu họ tan
Nghìn hồn cả, nhiều kiếp cộng lại
Phải tan đi, chưa hề tồn tại
Cõi cảnh nào, hay giới âm gian .
* Nguyễn Văn Long ( NT), Huyền âm đạo quán, đại mỗ, nam từ liêm,Hà Nội. Ngày 12/5/2024(8/4).